18/06/2021

Thiền Sư Nhất Hưu và Ngọc Xá Lợi



Xưa có lần phiêu lãng
Ngài thiền sư Nhất Hưu
Cần một nơi tạm trú
Nên ghé một ngôi chùa

Đêm đó trời lạnh giá
Ngồi thiền người rét run
Ngài thấy ba tượng Phật
Bèn đốt một sưởi thân

Phương trượng chùa đang ngủ
Ngửi thấy mùi khói bay
Chạy đến thấy tượng cháy
Khách thì ngồi hơ tay

Vị đó giận la toáng:
“Thầy kia có điên không?
Nghĩ tu ta mới chứa
Lại báng bổ Phật môn”

“Phật trong tâm tôi lạnh”
Ngài Nhất Hưu điềm nhiên
“Giữa Phật gỗ Phật sống
Phật nào đáng hy sinh?”

“Tôi chọn cứu Phật sống
Ngài không thấy đúng sao”
Phương trượng vì nóng giận
Tai chẳng nghe lời nào

Mắt trừng trừng quyết đuổi
“Ông ra khỏi chùa ngay!
Trời lạnh thì chịu lạnh
Dám đốt Phật Như Lai”

Ngài Nhất Hưu không nói
Chỉ lẳng lặng ngồi yên
Tay lấy một que củi
Khui trong đống tro tàn

Phương trượng hiếu kỳ hỏi
“Dở trò gì nữa đây?”
“Tôi tìm ngọc xá lợi
Ở trong đống tro này”

Phương trượng cười ha hả
“Ông khùng hay là điên
Đống tro của tượng gỗ
Ngọc ở đâu mà tìm”

“Đấy ngài nhận rồi nhé”
Ngài Nhất Hưu cười phào
“Tôi chỉ đốt tượng gỗ
Chứ có đốt Phật đâu!”

“Đêm vẫn còn lạnh quá
Mang giùm hai tượng kia”
Ngài nói với phương trượng
“Ta đốt sưởi luôn đi!”

Bắc Phong

(*) Thơ phóng tác và dịch từ truyện thiền Ikkyu & the Bones of the Buddha Statue của Daniel Scharpenburg.